Tôi viết một bài ca, gửi tặng bà, người thương từ suối nguồn thế giới
Vị nữ thần quyền năng chẳng còn bóng dáng của nụ cười
Chúng ta gặp lại nhau, khi đi trong cơn bão lòng
Khi kinh qua đêm trường bóng tối
Trong đêm vắng,
em có thấy những vì sao?
Khi thanh âm đã tuyệt diệt
Khi ngôn từ không còn chỗ trú
Những ánh sao không với tới được
bầu trời dầy khói và đục mờ
của một tử cầu đã hoang vụn
Em ngước nhìn chỉ thấy hư vô
Egon Schiele (1890-1918) là họa sĩ người Áo, một trong những thành viên đầu tiên và nổi bật của chủ nghĩa Biểu hiện, học trò thân cận của Gustav Klimt. Egon Schiele nổi tiếng bởi những bức tranh chân dung có cường độ mạnh mẽ và tính gợi dục thẳng thắn, trong đó bao gồm nhiều tranh khỏa thân và tự họa.
Edgar Degas (1834-1917) được cho là một trong những nhân vật tiêu biểu của trường phái Ấn tượng, nhưng ông lại thích tự coi mình là họa sĩ hiện thực. Và đó cũng chẳng phải khía cạnh đáng quan tâm duy nhất có thể tìm thấy ở họa sĩ người Pháp này.
Eugene Delacroix và những người cùng thời với ông đã ảnh hưởng đến bối cảnh hội họa, vốn trong nhiều thập kỷ đã bị chi phối bởi tính thẩm mỹ khắt khe và trí tuệ của nghệ thuật Tân cổ điển.
Vũ trụ bao la của chúng ta giãn nở ra từ một trạng thái nhỏ, đặc và nóng nhỏ hơn rất nhiều lần một hạt nhân nguyên tử. Trong quá trình đó, vũ trụ luôn vận động và tương tác, những vì sao sinh ra và chết đi theo hàng triệu, hàng tỷ năm ánh sáng.
Tôi yêu những cơn mưa. Hình như là thế. Từ bao giờ, tôi không biết. Nhưng mưa cuốn tôi đi, dẫu tôi đang trong căn nhà an trú và nhất là khi tôi đang an trú. Mưa gột rửa những nỗi niềm của tôi, dù chưa thể, chẳng thể đủ sạch. Mưa luôn phá tung một kê đè nào đó để tôi được tuôn chảy.
Tôi hay ví von việc đào sâu tìm hiểu bản thân mình giống như việc bóc một củ hành lớn vậy. Trầy trật bóc từng lớp vỏ một, bóc đến đâu thấy nước mắt ứa ra đến đó, mà lại thấy hiện ra một lớp vỏ bên trong cần phải tiếp tục bóc – để thấy đây là một công việc khó khăn chừng nào, và dường như là “mãi chẳng xong”.
Chúng ta chắc đã quá quen với ý tưởng rằng vật chất được cấu tạo nên bởi những hạt cơ bản nhỏ tí ti mà mắt người không thể nhìn thấy được. Tương tự như vậy, vũ trụ là một khối xây lắp khổng lồ tạo nên từ những thành tố cơ bản đó, như thể một bộ lego tinh vi và phức tạp.
Con người từ thuở sơ khai có lẽ từ lúc ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời, đã dần học cách phân biệt những thiên thể, những chuyển động và quỹ đạo của chúng để từ đó dự đoán thời tiết, chăm lo mùa màng, lên lịch trình cuộc sống của mình sao cho thuận lợi.
Từ khoảng đầu năm tôi bắt đầu dồn dập mong muốn chữa lành và thanh lọc bản thân mình. Tôi có đùa năm nay là năm “nhập thất” của tôi, trùng hợp là cũng là năm dịch bệnh và giãn cách xã hội, như vậy là đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tôi vốn chưa bao giờ thích viết về tình yêu (hay bất cứ thứ tình gì khác) một cách trực tiếp. Bởi tôi cho rằng tình yêu là thứ để sống nó, trực diện nó – không phải để viết về, nói về nó.