Trong đêm vắng,
em có thấy những vì sao?
Khi thanh âm đã tuyệt diệt
Khi ngôn từ không còn chỗ trú
Những ánh sao không với tới được
bầu trời dầy khói và đục mờ
của một tử cầu đã hoang vụn
Em ngước nhìn chỉ thấy hư vô
Gieo mấy giọt vần vào cổ họng kẻ khát
Câu thơ cứ thế gãy tiếp
cho đến khi nát vụn
Thèm một dải dịu dàng vắt mỏng
che hơi thở rít đặc bằng trắc
Những thứ nén chặt là những thứ sẽ lưu hương
dìm ngạt những ngày làm thinh với đời