Trong đêm vắng,
em có thấy những vì sao?
Khi thanh âm đã tuyệt diệt
Khi ngôn từ không còn chỗ trú
Những ánh sao không với tới được
bầu trời dầy khói và đục mờ
của một tử cầu đã hoang vụn
Em ngước nhìn chỉ thấy hư vô
Sáng tỉnh dậy nghe có thứ gì xanh xao câm nín chồi lên trong lòng, đến khi ra đường mới hiểu là vì sao. Là gió mùa hanh hao và xao xác. Bão về.
Tôi đã muốn viết biết bao về những ngày vui vừa qua, nhưng khi vui nào ai muốn viết. Người ta muốn sống. Tôi ước có thể viết được về những con người dễ thương vô cùng mình đã gặp. Nhưng trong sự đối diện ấy, tôi chỉ muốn nhìn và muốn nghe.
Chính nó! Loanh quanh đâu đó khoảng gần Mười một giờ đêm ngày Hai mươi chín tháng Tám năm Hai nghìn hai mươi, tại ngã tư đoạn từ Huỳnh Thúc Kháng cắt với Nguyễn Chí Thanh, lúc chờ đèn đỏ để rẽ trái. Tôi buông thõng tay tỳ khuỷu lên hai tay ga, nhìn quanh tìm kiếm mông lung và đã nhìn thấy nó – bằng tưởng tượng hoặc bằng kí ức…
Marai Sandor là nhà văn lớn của Hunggary và của nhân loại. Văn chương nhiều suy tư và những ngôn từ đẹp vừa tự nhiên vừa chỉn chu của ông có thể thu hút bất cứ ai. Nhưng tôi chạm đến Marai Sandor ở một điểm chạm khác: sự thật
Câu hỏi về sự thật chỉ nằm trong tư duy của con người. Phải xuất phát từ tư duy, phải ở trong tư duy – thì mới đặt ra câu hỏi về sự thật, mới cần phân biệt cái này là thật, cái kia không thật. Ngoài tư duy thì chỉ có đơn thuần tồn tại.
Về tình yêu Có một quan niệm về tình yêu đã chạm đến tôi và làm tôi suy nghĩ rất nhiều: Làm thế nào để yêu và được yêu thực sự? – Đó là hai tâm hồn phải xứng đáng với nhau. Đến giờ tôi vẫn nghĩ là cần phải xứng đáng với – về tâm hồn.
Gieo mấy giọt vần vào cổ họng kẻ khát
Câu thơ cứ thế gãy tiếp
cho đến khi nát vụn
Thèm một dải dịu dàng vắt mỏng
che hơi thở rít đặc bằng trắc
Những thứ nén chặt là những thứ sẽ lưu hương
dìm ngạt những ngày làm thinh với đời
Ra là thế, có rất nhiều, tình yêu. Chảy qua từng kẽ tay em, lần lần, chỉ khi đêm đã vào sâu. Những ngón tay đã mọc cây mấy mùa, rồi vàng lá rụng giòn mùa thu.
Người đã tàn lụi thân xác nhưng linh hồn còn đương trực mãi
Kẻ đây thân xác nhưng linh hồn đã thẳm xuống vực sâu
Ai là thực chết
– tựa hồ cô đã nói như thế