Trong đêm vắng,
em có thấy những vì sao?
Khi thanh âm đã tuyệt diệt
Khi ngôn từ không còn chỗ trú
Những ánh sao không với tới được
bầu trời dầy khói và đục mờ
của một tử cầu đã hoang vụn
Em ngước nhìn chỉ thấy hư vô
Marai Sandor là nhà văn lớn của Hunggary và của nhân loại. Văn chương nhiều suy tư và những ngôn từ đẹp vừa tự nhiên vừa chỉn chu của ông có thể thu hút bất cứ ai. Nhưng tôi chạm đến Marai Sandor ở một điểm chạm khác: sự thật.
Câu hỏi về sự thật chỉ nằm trong tư duy của con người. Phải xuất phát từ tư duy, phải ở trong tư duy – thì mới đặt ra câu hỏi về sự thật, mới cần phân biệt cái này là thật, cái kia không thật. Ngoài tư duy thì chỉ có đơn thuần tồn tại.
Trong sự khó khăn tôi luôn cảm thấy một mị lực cuốn hút mình vô cùng. Dù không hề cố ý, nhưng tất cả những lựa chọn quan trọng trong đời tôi đều là đi những con đường khó khăn và mịt mùng.
Triết học là một ngôi nhà khắc nghiệt. Cuộc dấn thân đi tìm sự thật là một hành trình giằng xé và cam go. Nếu không được dẫn đường bằng lòng ngưỡng mộ, không được sưởi ấm bằng một sự rung động mạnh mẽ, một lòng say mê chân thành, một thứ tình cảm thuần khiết (chứ không phải sự kích thích); đó sẽ là những chuỗi dày vò nghiệt ngã.