Phản tư, Suy tư

Sự chân thật trong nỗi buồn

Mấy ngày này bận rộn và nhiều đảo lộn, page và blog cũng phải gác lại đó. Ý tứ thì nhiều nhưng mãi mới về được nhẹ nhàng, nằm xuống viết ra đôi dòng cho khuây khoả.

1. Viết

Viết là một công việc nặng nhọc. Rất nhanh sau khi tôi tìm được cảm giác tự nhiên và dễ dàng trong viết, tôi bắt đầu vô thức tự thúc đẩy mình tìm tới những dạng viết xa lạ hơn, khó nhọc hơn. Tôi lại bước thêm một bước xa khỏi vùng an toàn của mình.

Những ngày vừa trước là những ngày vật vã, muốn bật ra ý tưởng mà bế tắc, và cảm giác bất lực muốn làm tốt hơn nhưng những gì đang có là không đủ.

Phần lớn thời gian của viết là không viết. Viết chỉ là một trình hiện rất rút gọn của cả một quá trình dài lang thang, suy tư, tìm ý, tìm lời.

Nhưng rút cục tôi củng cố được thêm khả năng bắt đầu ngay cả khi mình bế tắc. Cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ cho dù chính mình cảm thấy nó vượt quá khả năng hiện tại của mình. Kết quả cuối cùng có thể không đủ tốt, nhưng quan trọng mình đã giữ được cam kết với bản thân là hoàn thành nó, và hoàn thành một cách hoàn thiện hết mức có thể.

Sống đến ngày tháng này rồi thì đã biết là có nhiều việc phải bắt tay vào làm mới biết thực hư ra sao, càng khó thì càng cần phải làm mới dần bớt khó được.

Suy cho cùng nếu có bước nhảy vọt nào có thể đưa đến cho tôi kì tích, chỉ có thể là xuất phát từ những nỗi vô vọng như thế.

Viết là công việc nặng nhọc. Và có lẽ cần phải như vậy.

2. Áp lực

Ý tưởng chỉ đến với những người đã sẵn sàng. Tức là đã tra cứu nhiều, đã tích luỹ đủ tư liệu.

Nhưng biết thế nào là đủ.

Có nhiều tích luỹ không hiện diện thường trực, có thể chính mình không nhớ là nó có ở đấy.

Đừng bao giờ đánh giá thấp áp lực của hạn chót. Cú chích của nó có thể lôi ra bên trong bạn nhiều thứ hay ho.

3. Bắt đầu

Để bắt đầu, hãy luôn chọn những gì tự nhiên nhất, những gì có sẵn trong mình.

4. Kết thúc

“Có lẽ nhiều nghệ sĩ ở đây cũng đồng ý với tôi, hi vọng thế, là khó khăn nhất trong quá trình sáng tác là làm thế nào để kết thúc được tác phẩm.”

4. Sự khó

Trong sự khó khăn tôi luôn cảm thấy một mị lực cuốn hút mình vô cùng. Dù không hề cố ý, nhưng tất cả những lựa chọn quan trọng trong đời tôi đều là đi những con đường khó khăn và mịt mùng.

5. Can đảm

Tại sao tôi lại coi trọng lòng can đảm đến thế? Có thể sống với tôi vốn cần nhiều can đảm quá.

Can đảm để chiến đấu. Can đảm để chịu đựng. Can đảm để không khóc. Rồi lại can đảm để khóc. Can đảm để nói ra. Rồi can đảm để ôm chặt mọi nỗi lòng lại.

Can đảm để theo đuổi đến cùng sự thật rõ ràng. Lại can đảm để chấp nhận sự lửng lơ bất định.

Can đảm để bước đi một mình. Cũng là can đảm để mở cửa để ai đó bước vào cuộc sống của mình.

Can đảm để đón nhận cơ hội mới. Và can đảm để khước từ.

Mỗi sớm tỉnh dậy phải can đảm để bắt đầu một ngày mới. Mỗi đêm nằm xuống lại phải can đảm khép lại mọi băn khoăn để cố ngủ.

Can đảm để bắt đầu. Can đảm để kết thúc.

Can đảm để sống. Can đảm để biết rằng rồi sẽ chết. Truy cầu ý nghĩa thực sự của cuộc sống cần can đảm. Sống tiếp ngay cả khi mọi thứ dường như vô nghĩa cũng cần cam đảm.

Có lúc nào không cần can đảm nữa không?

6. Chân thật

Bắt đầu với sự chân thành. Cũng hãy kết thúc bằng điều chân thật nhất.

Nỗi buồn có lẽ là người bạn trung thành nhất của tôi. Nỗi buồn đã có lúc dữ dội, nhưng ngày càng dịu dàng. Chẳng phải bài học lớn là chung sống với nỗi buồn đó sao. Chẳng những chung sống hoà bình, phải vừa ấp ôm nó, vừa lao động hiệu quả và cởi mở trong làn sương ảm đạm của nó. Khi tôi trở nên bao dung với nỗi buồn, nỗi buồn cũng trở nên dịu dàng với chính tôi.

Có một điều chưa giải thích hết được, nhưng chắc chắn: tôi luôn cảm thấy trong nỗi buồn có gì đó chân thật hơn tất thảy. Mỹ cảm của tôi kì lạ như vậy:

Sự chân thật của nỗi buồn.

Vẻ đẹp của sự khó.

7. Lời cảm tạ

Tôi chợt nhớ ra vừa là tròn một năm bài đầu tiên trên blog này được đăng lên: “Tiếng chim hót rơi tõm vào thinh lặng”. Blog này đã bắt đầu bằng nỗi buồn, bởi vì với tôi đó là điều chân thật nhất. Thật tình cờ, tôi đã kỉ niệm nó cũng bằng nỗi buồn. Nhưng tiếng chim hót giờ đây – dù mỏng manh và run rẩy, đã đang cố gắng vươn ra xa. Không chấp nhận rơi tõm vào thinh lặng nữa.

Tôi để link blog này tại mọi nơi chốn khác. Tôi nhận ra blog này là một hiện diện tuyệt đẹp trong cuộc sống của tôi. Chẳng mấy người đọc, nhưng tất cả mọi người đều có thể đọc nếu quan tâm – dù là quan tâm đến cái gì, theo cách nào. Giãi bày mình, trình hiện mình chân thực là việc của tôi, quan tâm hay đón nhận thế nào là việc của người.

Tạ ơn đã tự xây cho mình một nơi chốn hạnh phúc và xoa dịu vô cùng.

(bài đăng lại từ blog cũ)