Thơ

Cơn của gãy đổ

Gieo mấy giọt vần vào cổ họng kẻ khát
Câu thơ cứ thế gãy tiếp
cho đến khi nát vụn
Thèm một dải dịu dàng vắt mỏng
che hơi thở rít đặc bằng trắc
Những thứ nén chặt là những thứ sẽ lưu hương
dìm ngạt những ngày làm thinh với đời

Ngất một đoạn dài trong chương sách
Bẻ cong cả trục thời gian của kẻ đợi chờ
Em muốn viết những cơn của gãy đổ,
thay cho những dòng sóng dập dìu
Thiết tha có là mấy, khi hư không phủ bóng
Muốn ở lại nhưng cứ mãi trôi đi

Em đã qua tuổi của sinh sôi,
nhưng chưa đến thời dài của muộn mằn sự chết
Ngày tháng qua là điểm lặng kéo dài
Ở bất kì khắc nào cũng ngắt ra được ngọn mầm của thinh lặng
Em trượt trên một khoảng đứng im
Ngắm hai tám cánh hoa rụng dần trong ngục tối

Có thể hiển vi mãi điểm lặng này
Soi thấu từng nano của sự trống
và sự vắng
Có thể kéo dài ra để tuyệt vọng thành hình
Hay vo tròn lại cho nở xinh một cơn hấp hối
Sau cùng thì cật lực bẻ chúng ra,
bẻ vụn chúng ra
cho kì được những viên đáo hạn, khuấy mạnh trong ly nước kẻ diễm phụ kiệt cằn
Uống chờ tái diễn một điểm sôi đã cũ

Joan Miro
Joan Miro, Blue II (1961). Nguồn: Wikiart

14.09.20