Truyền thống ở Việt Nam là học để làm quan, và làm quan để “cả họ được nhờ”. Cái học của Nho giáo không chỉ có ý đó, mà là Tam cương lĩnh chỉnh tề, đại ý: tu thân – tề gia – trị quốc – bình thiên hạ, nhưng vào môi trường Việt Nam thì bị khúc xạ…
Tôi có cảm tình với khái niệm “nữ quyền” hơn là “bình đẳng giới”. Tôi không nghĩ phụ nữ nên đấu tranh để có được sự bình đẳng đối với nam giới – như vậy khác nào hơn thua với đàn ông, nghĩa là vẫn lấy đàn ông làm chuẩn, vẫn chưa hề vượt ra khỏi sự thống trị của ý thức hệ nam quyền.