Hành trình thơ

Mật đạo 2: Gửi nữ thần của tôi

Tôi viết một bài thơ, gửi tặng bà, người thương từ suối nguồn thế giới
Vị nữ thần kiên trung chẳng còn bóng dáng của nụ cười  

Chúng ta gặp lại nhau, khi đi trong cơn bão lòng
Khi kinh qua đêm trường bóng tối
Tôi đã hiểu, vì sao tôi sợ bị bỏ lại một mình
Tôi đã hiểu, vì sao trong tôi tình yêu là dốc lòng tận tụy
Tôi đã thấu, vì sao với tôi cuộc đời là nối dài trách nhiệm
Tôi đã thấm, vì sao với tôi nỗi cô đơn dài hơn cả chiều dài thế gian
Gánh nặng bà đã mang truyền kiếp cuộc giao tranh

Bà đã than khóc tình yêu
từ bên kia vách ngăn thế giới
Một bên bóng tối, bên kia ánh sáng cũng khuất lánh tâm can
Bà đã gọi người yêu từ bậc thềm của tuyệt vọng
Nhưng từ đó, có phải cũng âm ỉ một tia lửa của ước vọng đoàn viên?

Vẫn miệt nhoài lần mò theo ước vọng đó, dẫu sức cùng lực kiệt
Dẫu chân rã lòng suy
Ta vẫn thế, vẫn lết đi dù chẳng biết còn bao xa đến đó…

Thì ra đó cũng là một loại ánh sáng!

Ánh sáng của hy vọng, dẫu mong manh nhưng không bao giờ tắt
Vẫn leo lắt dù giữa hang động hư vô
Ngàn năm trượt dài, cũng là ngàn năm tìm đường thắp đuốc
“Tôi gọi anh trong nước mắt, tôi gọi anh trong bóng tối”
Dẫu chẳng nghe được tiếng trả lời
“Tôi vẫn chờ anh bằng hy vọng, tôi vẫn đợi anh bằng tình yêu”
Vĩnh nguyên, như bếp lửa tắt vẫn đỏ muội than hồng
Chờ một ngày bốc tỏa hơn ánh dương

Đoạn đường ta đi đã cắt đôi chua xót
Những cũng để thành toàn sứ mệnh lớn hơn
Ta đâu đến đây để chìm sâu trong men say hạnh phúc
Có thăng trưởng nào không bước ra từ đớn đau khổ hạnh?
Mà giờ ta ở đây, rung động rằng ta chưa bao giờ rời bỏ
Từng mảnh ghép đến lúc vẫn vừa vặn đấy thôi!

Sự xa cách có chăng là ảo tưởng
Ta mãi mãi vẫn là một, với nhau

Vậy ta ơi, đã tự tha thứ cho mình, được hẳn?
Vậy ta ơi, đã thấy lại ánh sáng, được chưa?
Đã nhả ra hết, chiều sâu day dứt?
Đã nhận ra rằng, vĩnh cửu tình yêu?
Bước qua rồi, ta mới có được tất cả, thấy chưa?

Bóng tối ở đây, bóng tối chẳng còn là gánh nặng
Ánh sáng ở đây, ánh sáng chẳng còn là sự ngây ngô
Quyền năng để trao đi
Tình yêu để lớn mãi
Bất diệt từ hư vô
Nữ thần xuất quan trong toàn năng quyền chạm

A Procession in Honor of Isis or An Egyptian Procession, Frederick Arthur Bridgman (1902). Nguồn: Isiopolis