Tôi hay ví von việc đào sâu tìm hiểu bản thân mình giống như việc bóc một củ hành lớn vậy. Trầy trật bóc từng lớp vỏ một, bóc đến đâu thấy nước mắt ứa ra đến đó, mà lại thấy hiện ra một lớp vỏ bên trong cần phải tiếp tục bóc – để thấy đây là một công việc khó khăn chừng nào, và dường như là “mãi chẳng xong”.
Chúng ta chắc đã quá quen với ý tưởng rằng vật chất được cấu tạo nên bởi những hạt cơ bản nhỏ tí ti mà mắt người không thể nhìn thấy được. Tương tự như vậy, vũ trụ là một khối xây lắp khổng lồ tạo nên từ những thành tố cơ bản đó, như thể một bộ lego tinh vi và phức tạp.
Con người từ thuở sơ khai có lẽ từ lúc ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời, đã dần học cách phân biệt những thiên thể, những chuyển động và quỹ đạo của chúng để từ đó dự đoán thời tiết, chăm lo mùa màng, lên lịch trình cuộc sống của mình sao cho thuận lợi.