Lý thuyết toàn cảnh

Con người cá nhân biến mất

Như đã nhiều lần cố gắng nhấn mạnh, Flowerism là cách tiếp cận con người cá nhân trong (dòng chảy) vũ trụ toàn thể. Theo đó, có hai công việc cơ bản đối với cách tiếp cận này. Thứ nhất là đào sâu vào tìm hiểu con người cá nhân. Thứ hai là phối cảnh con người cá nhân đó trong tổng thể lớn hơn của nó. Phương pháp đào sâu phân tích – phối cảnh tổng thể này thực ra có thể áp dụng đối với rất nhiều vấn đề trong cuộc sống, ví như phân tích mối quan hệ của bạn rồi đặt nó vào trong hành trình phát triển của bạn (sau đó có thể đưa ra quyết định bạn nên làm gì với mối quan hệ đó), hay phân tích kết quả công việc của một người rồi đặt nó vào trong diễn biến kinh doanh chung của doanh nghiệp (sau đó sẽ lựa chọn tăng lương hay điều chỉnh gì trong công việc của người đó) chẳng hạn.

Ở đây tôi xuất phát từ mối quan tâm căn bản của mình là con người cá nhân và đặt nó vào tổng thể lớn nhất là vũ trụ – một vũ trụ có tính toàn thể và tính vận động liên tục – tôi gọi nó là dòng chảy toàn thể.

Tôi hay ví von việc đào sâu tìm hiểu bản thân mình giống như việc bóc một củ hành lớn vậy. Trầy trật bóc từng lớp vỏ một, bóc đến đâu thấy nước mắt ứa ra đến đó, mà lại thấy hiện ra một lớp vỏ bên trong cần phải tiếp tục bóc – để thấy đây là một công việc khó khăn chừng nào, và dường như là “mãi chẳng xong”. Nhưng bạn cứ tích cực đi sâu vào chính mình, tích cực bóc tách từng khuôn mẫu đã áp định lên mình, từng định kiến, thiên ái mình đã hình thành trong vô thức, từng ảo tưởng sai lệch, lầm lạc của chính mình, từng mong muốn mà bạn đã cứ tưởng là mình là một với nó… – bạn sẽ cảm nhận được dường như đến lúc không còn gì để bóc nữa cũng là lúc không còn lại gì bên trong nữa. Nếu bạn cứ đi sâu để tìm ra “tôi là ai”, sẽ đến lúc bạn thấy không còn “tôi” nữa. Phật gọi đó là vô ngã – một trong ba pháp ấn nghe có vẻ ít nhiều tính chất siêu nghiệm. Tôi chưa đến được trạng thái đó – tôi gọi nó một cách hậu nghiệm là sự “biến mất”. Bạn đã luôn ở đó, nhưng rồi đến lúc bạn thấy mình biến mất.

Sailboats at Sea, Evening, Ferdinand du Puigaudeau (19-20th century)

Đã từng có những tháng ngày rất khốn cùng, tôi từng ước giá như mình có thể biến mất. Sống là quá sức, nhưng chết cũng chưa chắc là dễ chịu hơn – tôi không đủ lạc quan để tin rằng “chết là hết”, hoặc cái chết của tôi nếu là kết thúc với tôi thì chắc chắn cũng không phải là kết thúc với những người thân gần tôi. Tôi chỉ ước mình được “biến mất”, biến mất trong nhận thức của chính mình và trong kí ức của tất cả mọi người, để không còn phải chịu đựng chính mình và chịu đựng thế giới, và thế giới cũng không phải chịu đựng tôi nữa. Mà rõ ràng đó là một mong muốn bất khả. Điều này đã từng làm tôi cảm thấy tuyệt vọng và thi thoảng vẫn làm tôi tuyệt vọng.

Cho đến lúc tôi bắt đầu thấy hình như mong muốn ấy cũng không hoàn toàn là một thứ gì đó tồi tệ, méo mó, tuyệt vọng. Có một điều gì rất tự nhiên và hiển nhiên trong đó: suốt hai mươi mấy năm cuộc sống của tôi luôn xoay quanh chính mình, tôi là trung tâm, mọi thứ bắt đầu từ tôi, đi loanh quanh và lại quay về chính tôi. Tôi không phủ định mình, không (còn) căm ghét mình, nhưng hẳn phải đến một lúc nào đó tôi thấy nhàm chán với chính mình chứ? Cứ luẩn quẩn mãi về tôi, về những câu chuyện của tôi, tổn thương của tôi, nỗi đau của tôi, lý tưởng của tôi, khao khát của tôi, tầm nhìn của tôi…, có lẽ nào không thấy cũ kĩ sao?

Tôi muốn biến mất khỏi chính mình – hóa ra cũng có phần nào đó chính đáng. Nhưng chẳng phải tôi đã có đôi lúc biến mất đó sao? Khi tôi ngồi nghe câu chuyện của các khách hàng của mình, tôi cố gắng phân tích vấn đề của họ mà tránh sa đà vào việc kể lể những trải nghiệm của mình. Khi tôi cố gắng hiểu một người mà tôi yêu thương, hiểu họ như là chính họ mà đặt ra ngoài lề những kỳ vọng của tôi về họ. Khi tôi đứng giữa đất trời, lặng yên nhìn ngắm tất cả, lắng nghe mọi âm thanh thật rõ. Chẳng phải tôi đã có “những thoáng biến mất” đó sao?

Thì ra đó là cách mà tôi có thể biến mất. Cứ như bỗng dưng tôi học được một skill (quyền năng) mới, chỉ cần tôi (thực sự) muốn thì cứ búng tay một phát là tôi thấy mình biến mất đi một lúc. Không phải phép tàng hình – bạn vẫn có thể thấy hình tôi, nghe tiếng tôi, ấy vậy mà tôi biến mất. Tôi biến mất trong những câu chuyện về người khác, biến mất trong bạn, trong họ, trong mỗi thứ ngoài kia, biến mất trong vô hạn của không gian bao trùm chúng ta, biến mất trong vẻ đẹp kỳ vĩ của tự nhiên, của bình mình, của hoàng hôn, của bờ cát và từng cơn sóng biển, biến mất trong từng cái cây trong vườn vẫn bền bỉ giành giật sự sống với từng đợt rầy mềm mùa nồm ẩm.

Tôi xuất phát từ con người cá nhân, tiếp cận với con người cá nhân – nhưng rồi đến một lúc con người cá nhân ấy sẽ biến mất – biến mất vào trong dòng chảy toàn thể. Tôi trở thành dòng chảy và dòng chảy là tôi. Tôi không cần thả lỏng nữa vì tôi đã tự tuôn chảy, tôi không cần cố gắng trở thành chính mình nữa nhưng tôi vẫn luôn là mình, tôi biến mất trong chính mình nhưng hiện hữu trong tất thảy.

Tarot là một công cụ – công cụ đầu tiên của Flowerism. Sẽ còn có những công cụ khác, những dịch vụ khác – miễn giúp đạt được mục tiêu là tăng cường khả năng tự ý thức, thúc đẩy tính độc lập và tự chủ của con người cá nhân. Nhưng Flowerism chưa bao giờ chỉ là những thứ đó. Đó là về một DÒNG CHẢY TOÀN THỂ. Dòng chảy là tôi, dòng chảy cũng là bạn, là con người cá nhân và con người không cá nhân, dòng chảy có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu, ở trên và ở dưới, ở trong và ở ngoài, ở trung tâm và ở ngoại biên, dòng chảy là tất cả và là không gì cả.

“Tất cả và không gì cả
Phập phồng, phập phồng
Dằng díu, dính dấp
Chảy hết một dòng
Chảy mãi xa xăm
Chảy không dừng lại”