Thơ, Tản bút

Vô cực của số không

Sự kết thúc. Sự trói buộc. Sự lãng quên.
Sự ám ảnh. Sự ngộ nhận. Sự giải thoát.
Sự hèn nhát. Sự bao biện. Sự trốn chạy.
Cấu trúc ba của ba này gần đây kéo tôi
trở đi trở lại
Giữa muôn trùng suy khởi
Danh từ là những sự chết.

Một vệt nắng dài giữa sớm mai
Không một ai khẩn khoản sự thành thật
Nỗi ghê tởm giày xéo một sự đau thuần khiết
Không mang tên kiếp người
Nhọc nhằn đã lết đi giữa những buổi chiều thao thức
Những hoàng hôn muộn
Những đêm sáng ngày
Không còn thuần khiết cho một nỗi buồn đã sang trang

Không hai bốn tám
Những cấp số nhân mệt nhoài
Chiều dựng đứng của cơn hấp hối
Báo hiệu một sự chết đang hoài thai
Xé toạc miền lập phương phẳng lặng tiếng than
ai oán
Quay lại điểm khởi đầu
Số không treo trên góc nhọn của mặt trăng

Tôi bước đi trong siêu hình sự vỡ
Đóa hoa úa dần trong tay
khi ánh mặt trời khúc xạ qua vô cực
những mảnh kính vỡ toang
Bình minh có hào quang màu đỏ
của hủy diệt
Và sự chết bao giờ cũng rực rỡ

Trung gian giữa hai miền thời gian
là thực tại
Vô cực của số không
như sự kéo dài mê man của quên lãng

Sự chết đã được đặt tên
thành một một pháp ấn
Luân xa của chiều không gian thứ tư
nở một nguyệt thực rực đỏ màu tuyệt mệnh

trung gian
Edvard Munch, Moon Light (1895). Nguồn: Wikiart

13.07.19