Sáng tỉnh dậy nghe có thứ gì xanh xao câm nín chồi lên trong lòng, đến khi ra đường mới hiểu là vì sao. Là gió mùa hanh hao và xao xác. Bão về. Là mùa thu thật rồi sao. Mùa thu ơi!!! Tôi đã phải dừng ở “mùa thu”, và tiếp tục với “ơi”. Viết giờ đây là những đứt đoạn, đời sống người là những đứt đoạn. Nhưng đâu có sao, vượt lên những đứt đoạn, tiếp tục được những gì đã đứt đoạn mới có thể hoà vào được dòng chảy sâu thẳm của sống.
Ra là thế, có rất nhiều, tình yêu. Chảy qua từng kẽ tay em, lần lần, chỉ khi đêm đã vào sâu. Những ngón tay đã mọc cây mấy mùa, rồi vàng lá rụng giòn mùa thu.