Ghi nhanh về Nghi lễ
Đung đưa đung đưa, cuộc sống của tôi trở thành như ngồi trên một chiếc xích đu đung đưa. Xích đu cao lơ lửng không nhìn thấy rõ mặt đất, hoặc thấp thoáng nhìn thấy bên dưới trống trơn chẳng có gì. Chân tôi lại không chạm đất. Trời xanh mây trắng nắng nhẹ gió bay.
Đã chờ qua biết bao lần đặt lưng xuống giường để đi đến được những ngày này. Câu hỏi đã được trả lời, khúc mắc đã dừng dày vò. Tôi như trút bỏ được đá tảng lớn trong lòng bấy lâu. Vẫn còn những cục cảm xúc ục ịch ở đấy, như thể cái khối lớn đã vỡ vụn ra thành những mẩu nhỏ nhẹ bẫng. Ở dạng vụn nhỏ ấy chúng chẳng thế áp chế hay nhấn chìm tôi được nữa. Tôi bơi trong dòng nước mát, thanh nhưng chưa sạch, với những vụn đục lởn vởn lập lờ xung quanh, ước rằng cái cảm giác mát mẻ này hãy thấm đẫm vào mình thêm nhiều lát nữa..
Hôm vừa rồi tôi đi xem một bộ phim của Marina Abramovic – nghệ sĩ trình diễn hàng đầu thế giới. Bộ phim có tên “Marina Abramovic In Brazil: The Space In Between”, kể về hành trình bà đến Brazil để tìm hiểu và tham gia vào các sinh hoạt và nghi lễ tâm linh tại mảnh đất này, song song với đó là những kí ức, những suy niệm về nghệ thuật và cuộc sống trong mối quan hệ giữa chúng. Phim quá gần với tôi, quá nhiều đồng điệu đến mức không có ý niệm (concept) nào là mới. Nhưng ở đây chỉ tạm nhắc đến một ý: Marina Abramovic cảm thấy một cách tự nhiên rất bị cuốn hút vào các nghi lễ tâm linh. Tôi cũng vậy.
Tôi thử định nghĩa khái niệm “nghi lễ” này theo hình dung của mình: một tập hợp các hành vi và cử chỉ, sử dụng một số công cụ xác định và có thể hướng đến một đối tượng cụ thể, tuân theo một trình tự và hình thức nhất định. Các nghi lễ đặc biệt khắt khe và có quy chuẩn về hình thức thực hiện, nhưng tất cả những hình thức đó đều mang tính biểu tượng, ngụ ý những ý nghĩa tâm linh được đồng thuận giữa những người thực hiện và nhằm đạt đến một kết quả về mặt tâm linh đối với đối tượng.
Từ khoảng đầu năm tôi bắt đầu dồn dập mong muốn chữa lành và thanh lọc bản thân mình. Tôi có đùa năm nay là năm “nhập thất” của tôi, trùng hợp là cũng là năm dịch bệnh và giãn cách xã hội, như vậy là đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng có một thôi thúc quan trọng, tôi nhận ra phải đưa những ứng xử đối với bản thân vượt khỏi những hành vi thế tục để trở thành một dạng nghi lễ có tác động vào sâu thẳm.
Nghĩ qua rất nhiều lựa chọn thì tôi mới đi đến việc đưa cái viết của mình trở thành một nghi lễ tự thân. Công cụ là chữ, đối tượng là chính mình. Tôi mượn định dạng của ba bí tích Khai tâm của Kitô giáo: Nghi lễ Thanh tẩy, Nghi lễ Thêm sức và Nghi lễ Thánh thể và ghim ý nghĩa của nó trong tâm khảm khi bắt đầu viết. Có những viết là nghi lễ, có những viết thì không, tùy thuộc vào điều gì rục rịch khởi lên trong tôi trước cả khi chữ hiện ra.
Có lẽ bây giờ đã đến lúc tôi thực hiện chuỗi nghi lễ sau cùng: Nghi lễ Thánh thể. Xin được dự phần vào hình thức tối cao để tìm thấy hình thức mới của riêng mình.