Tôi viết một bài ca, gửi tặng bà, người thương từ suối nguồn thế giới
Vị nữ thần quyền năng chẳng còn bóng dáng của nụ cười
Chúng ta gặp lại nhau, khi đi trong cơn bão lòng
Khi kinh qua đêm trường bóng tối
Tôi vốn chưa bao giờ thích viết về tình yêu (hay bất cứ thứ tình gì khác) một cách trực tiếp. Bởi tôi cho rằng tình yêu là thứ để sống nó, trực diện nó – không phải để viết về, nói về nó.