Tôi yêu những cơn mưa. Hình như là thế. Từ bao giờ, tôi không biết. Nhưng mưa cuốn tôi đi, dẫu tôi đang trong căn nhà an trú và nhất là khi tôi đang an trú. Mưa gột rửa những nỗi niềm của tôi, dù chưa thể, chẳng thể đủ sạch. Mưa luôn phá tung một kê đè nào đó để tôi được tuôn chảy.
Triết học là một ngôi nhà khắc nghiệt. Cuộc dấn thân đi tìm sự thật là một hành trình giằng xé và cam go. Nếu không được dẫn đường bằng lòng ngưỡng mộ, không được sưởi ấm bằng một sự rung động mạnh mẽ, một lòng say mê chân thành, một thứ tình cảm thuần khiết (chứ không phải sự kích thích); đó sẽ là những chuỗi dày vò nghiệt ngã.