Hiện hữu
Mưa. Tiếng mưa gõ nhịp. Càng lúc càng lớn. Càng lúc càng dồn dập.
Tôi yêu những cơn mưa. Hình như là thế. Từ bao giờ, tôi không biết. Nhưng mưa cuốn tôi đi, dẫu tôi đang trong căn nhà an trú và nhất là khi tôi đang an trú. Mưa gột rửa những nỗi niềm của tôi, dù chưa thể, chẳng thể đủ sạch. Mưa luôn phá tung một kê đè nào đó để tôi được tuôn chảy.
Đó luôn là một cảm giác dễ chịu, dẫu đau đớn, khi đối diện với những tổn thương của mình. Nhìn thấy những vết thương đã cắm rễ trong mình sâu đến đâu. Chúng không phải là tôi. Nhưng chúng đã trở thành tôi. Tôi với ánh nhìn ảm đạm và dày sương – không phải là tôi tinh khiết nhất, nhưng là tôi hiện hữu.
Tôi tôi tôi tôi ở ngay đây. Tôi hiện hữu, tôi không biến mất. Tôi nhận ra phần hiện hữu mãnh liệt nhất trong tôi là những vết thương. Hình như vì chúng mà tôi còn ở lại. Hình như là thế. Vì những phần khác của tôi đã tan hòa hết, đã chảy đi hết rồi. Duy còn một vài vết thương ở lại. Cắm rễ sâu, mọc lên một cái cây. Kiên cường, nhưng trầy trật. Cố để giành giật những tia còn lại của sự sống.
Tôi hiện hữu là tôi đứt lìa và rời rạc. Tôi đứt lìa khỏi tôi và khỏi mọi sự. Đôi lúc tôi tự hỏi, làm sao một hiện hữu lại có thể rời rạc và đứt lìa đến như thế. Ấy vậy mà nó vẫn hiện hữu. Dòng chảy đã ôm lấy nó và tấp nó vào một góc âm u kín đáo quá chừng.
Tôi không biết có phải là tệ không khi dần sự đứt lìa này trở nên ngày một sâu sắc và – ấy vậy mà, dịu dàng quá đỗi. Cứ như thể không có gì sai trái trong nó, như thể nó được phép và cần phải làm tròn bổn phận của nó là như thế. Đứt lìa đi và chứng minh rằng sống có thể là những sự đứt lìa và hiện hữu bao gồm cả những đứt lìa.
Vỡ ra đi, tan ra đi, mục rỗng đi, tàn úa đi, đứt đoạn đi, nếu toàn thể là một dòng chảy liên tục thì nó bao gồm cả trong nó những đoạn đứt tủn mủn và cấm cảu. Một vài giọt mưa bâng quơ. Môt làn gió nửa vời. Một sự sống đã mấp mé ở bờ vực của cái chết, đã đến đoạn chẳng thèm giao tranh – cứ thế sẵn sàng trượt qua bờ bên kia chỉ như trong một cơn ngủ lan.
Tôi không còn mong cầu qua được đến bờ bên kia. Cơn chết trải dài và không bao giờ kết thúc vì nó chỉ là một ảnh của sự sống. Làm sao có thể sống mà không chấp nhận rằng mình đang cùng lúc chết đi – ngay đi, trong từng cái chết li ti không kèn trống của tế bào và trong sự tan vữa đi của những thiết tha dằn vặt.
Cô đang, và luôn ở ranh giới. Xin hãy để mình trượt đi như một dải lụa nương theo chiều gió, một cọng bèo giữa dòng nước bọt xanh. Hiện hữu thì hiện hữu, biến mất thì biến mất. Tan vữa và thành hình. Sống và chết. Cất lời và thinh lặng.

*ảnh từ một ngày đứt đoạn rất xa cả không gian, thời gian. Một đứt đoạn không đòi được cất lời nhưng vẫn tùy ý cất lời.