Tản bút, Thơ

Mật đạo 1: Hợp nhất

[Hợp nhất 1] Vùng cấm địa

Trong đêm vắng,
em có thấy những vì sao?

Khi thanh âm đã tuyệt diệt
Khi ngôn từ không còn chỗ trú
Những ánh sao không với tới được
bầu trời dầy khói và đục mờ
của một tử cầu đã hoang vụn
Em ngước nhìn chỉ thấy hư vô

Trước đó, trước đó, và thêm trước nữa
Vượt cả khi trước-sau có nghĩa
Thời gian chưa chào đời
Mà hành trình đơn độc của em đã được gọi tên

Tôi lần mò qua bao nhiêu vùng cấm địa
Để tìm em
Tìm lại được em
– một ánh mắt vĩnh viễn ngước lên,
khi toàn thân đã đông cứng,
Em đã chờ, dẫu chỉ một tia sáng loé lên
Dẫu biết chẳng tia sáng nào xuyên qua nổi màn đêm tịch diệt
Em đã chờ, chỉ để giữ một hướng nguyện hồi

Tôi chẳng còn mĩ từ nào cho em
Nhưng trong chính kiệt cùng, tôi chạm được em
Ngay đây,
nơi chính giữa lồng ngực tôi rỗng toạc,
Có một đường hầm xuyên qua,
Chuyên chở nỗi thương nhớ nỉ non

Khi nghĩ về những ánh sao
bất lực chẳng thể với được em trong đêm huyền băng giá ấy
Tôi, kì lạ thay, bỗng thấy 
Nỗi cô độc của mình tan vữa ra như cơn nắng cuối hè
Thì ra,
Những ánh sao đã thu cả lại trong đôi mắt em
Trở thành vì sao cần mẫn nhất
Chưa bao giờ ngừng sáng,
dẫu đã đóng băng

Rằng là,
Thượng đế đã tách ra để chúng ta hiểu mình đến thế
Tôi thấy em,
mong em,
chạm em,
Em rã đông,
theo tôi,
là tôi.

Vũ trụ của những tinh cầu cô lập
Đã lấp lánh, bí mật của chúng ta
Những ngôi sao đã chết và những vùng đen không hình
Nhịp đập ríu rít và âm câm nức nở
Co ro và bùng cháy
Tất cả chúng ta,
hội tụ,
Trở về – ngay đây – chúng mình
Mệnh lệnh và khẩn cầu tối hậu

18.10.24

The fairy dance (1895), Karl Wilhelm Diefenbach

 

[Hợp nhất 2] Cánh đồng hoa thủy điệp

Khe hở của thời không, cửa ngõ số ba trăm bốn chín
tôi đã tiễn em đi giữa mùa hè và đến được đây vào mùa xuân
Như em đã chờ tôi
Như tôi, đã tìm em

Thật khó khăn để cúi đầu và thú nhận rằng
tôi đã cần em
Địa ngục trở thành địa ngục của địa ngục và vòng lặp tựa như vĩnh cửu chẳng thể vãn hồi
Tôi đã chẳng còn nước mắt
Nhưng âm thầm dòng sông ánh sáng
quanh co nẻo dẫn tôi về tìm được lại em

Và để ngẩng đầu rằng tôi đã làm được
Tôi đã có thể sống thiếu em, rát bỏng
Đã chiến đấu và lê lết, không tiếng vọng
Đã ôm lấy mình như ôm ám ảnh hư vô 

Nhưng quặn thắt và cồn cào nên nỗi,
có thể nào thành tựu mà vắng em?

Khoảng cách giữa chúng ta, tôi đã hiểu
Vô hạn và cùng lúc, không hiện tồn
Tôi phải chạm vào em một lần nữa,
đưa em về từ bất tử của thiên thai

em đã tỉnh dậy chẳng cần tôi đánh thức
đã viên mãn cơn ủ tê nơi thời gian không động cựa
linh ảnh sáng lòa, 
niềm tin bất diệt của tôi.
Những cánh trắng em ủ men đã nở ra giữa cánh đồng hoa vàng và phát sáng

ra em là trụ cột của tôi,
ra em là sức mạnh của tôi,

ra em là vương miện của tôi,
ra sự thật tôi tìm ở ngay đó, nơi em

chạy thật nhanh, chạy thật nhanh,
vì thời gian bắt đầu quay gấp,
bù đắp cho những hơi thở đứng im
quay tít mù, quay sáng lòa
ta nghe mình như tiếng thét của vũ trụ
xé mình thành tia lửa trong vụ nổ mặt trời

Niềm tin bất diệt là ý chí hữu toàn
tái thiết và nhào nặn hiện tồn
kiến tạo không ngừng những thế giới ngoại vi
Phập phồng và chồng chập…
Từ bóng tối vô thanh của hư không
Chúng ta mở ra những con đường của ánh sáng

ophelia
Ophelia (1903), Odilon Redon