Tôi viết một bài ca, gửi tặng bà, người thương từ suối nguồn thế giới
Vị nữ thần quyền năng chẳng còn bóng dáng của nụ cười
Chúng ta gặp lại nhau, khi đi trong cơn bão lòng
Khi kinh qua đêm trường bóng tối
Ra là thế, có rất nhiều, tình yêu. Chảy qua từng kẽ tay em, lần lần, chỉ khi đêm đã vào sâu. Những ngón tay đã mọc cây mấy mùa, rồi vàng lá rụng giòn mùa thu.
by Nhữ Giao