Đại ngư vượt nước, Hải đường mưa thâm
Lại một ngày mưa. Những ngày đất trời nắng cao, mưa đậm.
Ngày đầu tiên của tháng Năm. Thêm một ngày quá đẹp trong đời.
Một đêm thao thức, một sáng mộng say, một nút thắt lớn được gỡ bỏ để cho phép mình một chiều chuộng, lần một phim thật êm mà chậm thấm.
Đại ngư và Hải đường. Bạn đã nhắc tôi phim này từ nhiều năm về trước, nhưng tới đúng lúc bộ phim mới tự tìm đến tôi.

Xuân – con gái của gia tộc nắm giữ sinh trưởng cỏ cây của Mộc, linh hồn là một đoá Hải đường mùa xuân. Tiều – đứa trẻ mồ côi mang dòng máu có thể điều khiển Thuỷ của đại dương nối liền hai thế giới, linh hồn là một chiếc lá mùa thu. Côn – chàng trai người phàm với tâm hồn thuần khiết, linh hồn sau khi chết dần trở thành một chú cá lớn. Có Xuân, có Thu, có Mộc, có Thuỷ, còn cá Côn thì lấy từ sự tích trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử.
Duyên nợ là trùng trùng những mối dây đan cài. Người ta có thể lãng quên, nhưng duyên nợ không bao giờ dứt. Duyên đã khởi, nợ muôn đời.
Và tình yêu – tình yêu vô minh, tình yêu vô điều kiện, tình yêu vô cùng vô tận.
“- Khi một người chết, người ta chẳng thể thấy bầu trời tươi đẹp nữa. Cậu có tin rằng tình yêu cũng có thể vĩnh cửu, như những ngôi sao kia?
– Có chứ!”
“Tớ tiếc nuối biết bao đã không ôm lấy cậu đêm cuối cùng bên nhau. Cậu sẽ được hạnh phúc cùng với Côn… Tớ sẽ luôn ở lại thế giới con người với cậu, trong những cơn gió và những làn mưa.”

“Bạn có tin vào kì tích? Cuộc đời là một hành trình. Biết bao luân hồi ta đã chờ, một cơ hội để thực sự tận hưởng hành trình ấy. Cuộc đời ngắn lắm, ai rồi cũng đến lúc phải rời đi. Chúng ta nên chăng vì thế mà liều lĩnh hơn. Chẳng hại gì nếu liều lĩnh thêm một chút. Rơi vào tình yêu. Chinh phục một đỉnh cao. Theo đuổi một giấc mơ.
Có nhiều điều tôi không hiểu. Có nhiều câu hỏi tôi không có câu trả lời. Nhưng tôi tin, trời cao ban cho chúng ta cuộc sống, là để ta tạo nên những kì tích.”
Lâu lắm rồi tôi mới khóc dữ dội như thế. Mà chắc là lần đầu tiên khóc dữ dội đến thế – vì xúc động, không vì thống khổ. Thấy cái cây đời sống của mình rung động mạnh liệt từ tận gốc rễ, từng chiếc lá giật bay phừng phừng. Hạnh phúc và đớn đau, xót thương và cay đắng, mọi xúc cảm bật ra thành dòng tuôn chảy dào dạt qua một cánh cổng rộng dường như đã nhiều năm cửa chốt then cài.
Tôi đã đi qua một hành trình rất dài. Chưa hết luân hồi, đã đến một hồi kết. Những ngày vừa qua là những ngày dồn dập, khởi sắc và biến cải, kì diệu không bút nào tả xiết. Rụng gai – tách vỏ – buông kiếm – cúi đầu – quỳ gối – bái tạ. Nỗi tha thiết sống, nỗi rung động sống, nỗi ân huệ sống – trong khắc giờ nhận rõ là vô cùng, vượt quá tải năng của một thể thân bé nhỏ.
Đại Ngư Hải Đường – đặt một vị trí cuối cùng trong trilogy phim của đời tôi, cùng với V for Vendetta và The two Popes. Nếu Piere Bayard nói đến những cuốn sách của thư viện nội tâm, thì đây tôi có trilogy phim của rạp chiếu bóng tâm hồn.
Tôi muốn nằm dài nghe mãi bài hát mang tên Cá lớn – biểu tượng của linh hồn thuần khiết. Sinh mệnh dường như là một bất khả tri, được nuôi dưỡng bởi những duyên nợ trùng khởi không hồi kết.

Để tận tiễn về đại dương vĩnh hằng những bản thể thuộc phần bóng tối – đã che chắn cho mình suốt những năm tháng đơn côi.