Trong đêm vắng,
em có thấy những vì sao?
Khi thanh âm đã tuyệt diệt
Khi ngôn từ không còn chỗ trú
Những ánh sao không với tới được
bầu trời dầy khói và đục mờ
của một tử cầu đã hoang vụn
Em ngước nhìn chỉ thấy hư vô
Gieo mấy giọt vần vào cổ họng kẻ khát
Câu thơ cứ thế gãy tiếp
cho đến khi nát vụn
Thèm một dải dịu dàng vắt mỏng
che hơi thở rít đặc bằng trắc
Những thứ nén chặt là những thứ sẽ lưu hương
dìm ngạt những ngày làm thinh với đời
Ra là thế, có rất nhiều, tình yêu. Chảy qua từng kẽ tay em, lần lần, chỉ khi đêm đã vào sâu. Những ngón tay đã mọc cây mấy mùa, rồi vàng lá rụng giòn mùa thu.
Người đã tàn lụi thân xác nhưng linh hồn còn đương trực mãi
Kẻ đây thân xác nhưng linh hồn đã thẳm xuống vực sâu
Ai là thực chết
– tựa hồ cô đã nói như thế
[Thánh thể 1]: Một đoạn Tin mừng
Tôi đưa em về qua những triền mưa sạch bóng người, đội lên đầu em vòng nguyệt quế của khải hoàn không tiếng khóc than. Bóng tối phủ lên vai chúng ta tấm áo choàng của huy hoàng nơi quang phổ đã tuyệt diệt, nói với chúng ta bằng thứ ngôn ngữ của im lặng chỉ những kẻ đã đau sâu cùng mới lĩnh thấu.
[Thêm sức 1] Mối nối
Những ngày mưa trắng xoá
Nhoà ô cửa đầu hè
Như đêm dài mùa đông năm nào trở lại
Giấc mơ thật lắm
Thật trong nỗi dịu dàng
Cuộc đời trong mơ đã khác
Chẳng còn gì bất an
[Thanh tẩy 1] Nước Thánh
Tôi lại đi trong không trung
Trong cô độc hiện sinh
Trong hữu hình sự chết
Chết rồi, thưa em
Niềm vui mỏng manh nở ra từ hồ sen thơm ngát
Cây táo nở hoa
Cây cà trĩu quả
Bình minh nhảy múa
Hoàng hôn ngồi lặng ngắm những dòng sông
Lại một đêm mưa cạn
Nối thế giới song song
Lại vùng không biên giới
Rơi nghiêng giọt đoạ đày
Trăng mờ giăng lối tỏ
Hoài thương ngập đường mòn
Một mảnh thơ tinh tú
Treo giữa trời làm thinh
Sự kết thúc. Sự trói buộc. Sự lãng quên.
Sự ám ảnh. Sự ngộ nhận. Sự giải thoát.
Sự hèn nhát. Sự bao biện. Sự trốn chạy.
Cấu trúc ba của ba này gần đây kéo tôi
trở đi trở lại
Giữa muôn trùng suy khởi
Danh từ là những sự chết.