Thơ, Tản bút

Khoảng giữa của chúng ta

Ra là thế, có rất nhiều, tình yêu. Chảy qua từng kẽ tay em, lần lần, chỉ khi đêm đã vào sâu. Những ngón tay đã mọc cây mấy mùa, rồi vàng lá rụng giòn mùa thu.

Mấy ai đủ lớn gan hét khản lời tình khi đường yêu còn xanh lá? Mấy ai đủ bền gan chảy muộn nơi khoé mắt khi mồ yêu đã cỏ xanh?

Mỗi một điểm dừng em lại thấy dường như mình đã chưa bao giờ yêu đủ. Không thể hiểu nhau trọn vẹn và không thể cứu vớt nhau đến cùng, còn lại gì sau cuối? Làn da mềm, hơi thở mỏng – hiện diện là tất cả và tất cả đều đã có ý nghĩa tự thân. Ngọn lưỡi đầu môi thất bản qua những khoảng hở của hoan giao – với một bàn tay, dè dặt chi chạm đến nhau một lần – chắc gì còn có ngày sau.

Đếm thêm một tháng tám – sân khấu lưỡng niên của hợp tan. Mọi mùa thu đã không còn buồn khi em đã đi qua những mùa thu buồn nhất. Chuỗi mưa dài giăng cài then cửa, ngăn đường về rộn úa giấc mơ. Em đứng ướt ở điểm không thể quay đầu, thoi thóp đếm lùi để bước tiếp khi ráo nước. Tóc xoã ngang vai, rụng dần bấy nhiêu nhịp xót thương.

Tình yêu bạc màu nhưng không tàn úa, như đoá hoa cánh gỗ thô sần nhưng bất tử chẳng cần tưới tắm. Những sự đẹp đẽ thường mong manh, nhưng điều chân thật còn sống mãi. Mỹ học đắt giá nhất là cuộc truy cầu cảm tử, xẻ thịt da mà đào sâu vào tâm khảm. Mắt thường không bao giờ tiên lường được nỗi nhớ.

Ở chặng cuối của đủ một vòng trăng, ngày cứ buồn và đêm mới trở vui. Mừng vui của hội ngộ, liên tục những người bạn cũ tìm về, để biết ta chưa bao giờ xa nhau – bóng tối và tình yêu. Chẳng có gì bao dung hơn bóng tối, chào đón không bao giờ ưa kén để biến mất vào trong nó mọi hình hài méo mó của yêu. Trái tim thao thức chỉ muốn mở một triển lãm lần ba chất liệu của kết nối. Khoảng giữa của chúng ta là không gian sản tạo cho diệu kì.

Rogelio de Egusquiza, Tristan and Iseult (Death) (1910). Nguồn: Wikipedia

09.08.20