Sự thanh thản trong nỗi tuyệt vọng
Rồi đến lúc, phải cảm ơn những giọt nước mắt lăn nhẹ qua đuôi mắt giữa đêm.
Rồi đến lúc phải biết ơn những nỗi đau, và hơn cả là nỗi buồn – dai dẳng, không lời, bất động.
Bởi nếu không đến chừng ấy buồn, làm sao học được cách cúi đầu trước cuộc đời.
Bỗng dưng tôi nhận ra, phải cô đơn đến chừng nào mới trở thành con người lý tưởng luận. Hoặc ngược lại, là con người lý tưởng luận rồi sẽ dẫn đến cô đơn chừng này?
Khi đã buồn đến một mức nào đó, nỗi buồn đứt gãy khỏi bối cảnh của nó, tách ra khỏi những nguyên do và tác nhân gây ra chính nó, trở thành độc lập, trở thành một ý niệm về nỗi buồn mà ta chỉ có thể lặng lẽ chiêm ngắm nó trong chính mình.
Thế giới ý niệm tuyệt đối của Plato cũng là như vậy, chỉ khác rằng thế giới ấy ở xa mà ta chỉ có thể ngưỡng vọng và mô phỏng.
Và thật nhỉ, mâu thuẫn là bản chất của con người. Tôi cho rằng sống không thể nào quá ngạo mạn, quá tự cao mà cho rằng mình vượt trên và có thể làm được tất cả. Lúc nào cũng nên khiêm cung mà đối với đời, với người; nhìn đâu cũng nên nhận thức được những giới hạn của bản thân.
Ấy vậy mà cùng lúc tôi lại là người không bao giờ thoả hiệp, không chịu từ bỏ lý tưởng của mình, và luôn muốn vượt-lên-sự-tầm-thường.
Có lẽ cùng với đời sống ngày càng phức tạp, con người dần học được cách sống chung với những mâu thuẫn. Tôi biết những giới hạn nhưng không có nghĩa tôi chọn yên vị thay vì ròng rã tiến đến gần nó, để rồi lại quay quắt đấu tranh tìm cách vượt qua nó dẫu nỗi bất lực luôn chằm chặp ngay kề.
Trong khi chấp nhận đến cùng sự bất toàn của cuộc đời, tôi ôm lấy cả sự cố chấp và lì lợm của chính mình.
Có vài người hỏi tôi tại sao lại chọn Tarot. Có nhiều cách để trả lời. Tarot là một phương cách để rèn luyện trực giác. Tarot là một tương tác người đậm đặc và đa chiều, vừa theo chiều sâu vừa cần sự uyển chuyển – có thể cho phép tôi sống trong thế giới của lý tưởng mà không trượt quá xa khỏi đời sống người.
Nhưng tôi nghĩ lí do hồn nhiên nhất phải là thế này. Tôi đã quan sát nhiều người đọc bài, nhất là những người uyên bác và nhiều kinh nghiệm, và tôi không thấy có một mức độ nào đó mà đến mức đó người ta có thể yên tâm rằng mình luôn xem đúng hoặc luôn cho khách hàng điều mà họ cần. Nếu ai đó quá tự tin, tôi cho rằng họ có phần ảo tưởng. Tarot với tôi là một con đường không thể tìm được điểm đích.
Cũng tương đồng như vậy, tại sao tôi lại chọn sự học hay đúng hơn là tự định nghĩa mình như một người học? Học để phục vụ một mục tiêu nào đó thì có thể có một chiến lược và kế hoạch khả thi. Nhưng học để phục vụ chính sự học thì biết thế nào cho đủ? Càng học chỉ càng nhận ra thêm những giới hạn của tri nhận con người. Đường học cũng là con đường không thể tìm được điểm đích.
Tôi nhìn lại và thấy mình cứ tự thôi thúc mình chọn những con đường bất tận như vậy. Rồi lại ngẫm thêm nữa, vì sao mình cứ chọn như thế.

Bởi trong nỗi tuyệt vọng trên những con đường không có điểm đích, tôi tìm được sự khiêm cung của mình, tìm được những nỗ lực bền bỉ không cần nhiều kết quả hay ghi nhận, và hơn hết là sự thanh thản tĩnh tại, để không nóng vội chán nản hay thúc ép cuộc đời.
Trong khi ôm lấy nỗi tuyệt vọng của mình, tôi buông bỏ được những cưỡng cầu, để sống bởi những thôi thúc thuần khiết nhất.