Thơ

Bí tích Khai tâm 1: Nghi lễ Thanh tẩy

[Thanh tẩy 1] Nước Thánh

Tôi lại đi trong không trung
Trong cô độc hiện sinh
Trong hữu hình sự chết
Chết rồi, thưa em
Niềm vui mỏng manh nở ra từ hồ sen thơm ngát
Cây táo nở hoa
Cây cà trĩu quả
Bình minh nhảy múa
Hoàng hôn ngồi lặng ngắm những dòng sông

Lặng lẽ diệu kì
Nỗi thinh lặng phản tư
Trầm mình trong miên viễn những hoài thai sự thật
Thật trong hiện tại
Thật đến tương lai
Thật một bọc thở than chôn dưới gốc cây quá khứ đã phủ rêu

Em hãy chết đi
Để em sẽ được sống
Vấy bẩn trong máu khô
Rồi thanh tẩy bằng nước
Nước Thánh của đức tin và khổ hạnh

Sẽ không có tiếng khóc
Một nghi lễ của thinh lặng
Thì thầm, thì thầm
Câu thần chú không vang và lời nguyện cầu không tiếng
Em nở ra từ bọt biển của một dòng sông đã biến mất vào đại dương

06.04.20

Sir John Everett Millais, Ophelia (1851-1852). Nguồn: Wikipedia

Quỳ xuống, em hỡi ơi
Những người già mặc váy lửa
Nhảy múa xung quanh ngọn đuốc cao
Hoả thiêu nỗi đắng cay tuyệt cùng
Trong chớp mắt khải huyền than khóc
Ngàn năm buồn thương

Hãy kéo lê những tủi hổ và vẩn đục
Chất thành đống
Đốt thành tro
Tưới tắt lửa bằng nước mắt của những đêm không khóc
Những ngày nắm chặt tay nín lặng
không một tiếng thở than

Trống động rập rình
Kèn kêu rỉ rắt
Em bước ra từ thinh lặng
Để trở về với thanh âm của vĩnh hằng
Khải hoàn hắt ra thành tiếng
Hoá gió hoá sương

07.04.20

thanh tẩy 2
Joseph Tomanek, Nymphs Dancing to Pan’s Flute (1920s)

[Thanh tẩy 3] Bình minh

Như trong một giấc mơ nguyên sơ
Em hãy kéo dài ra những nguyên âm của thanh khiết
Để trở về ngụp lặn giữa dòng suối tâm can
Những viên đá nước mài dưới lòng sâu
Không thể thấu chỉ bằng một hai câu của niên thiếu
Phải tìm về rất xưa
khởi nguyên của bắt đầu
Trong những non xanh và vụng dại
Những e ngại và bất cần

Em đã đứng đó, bần thần trong bóng tối
Không thể làm trẻ con
Nhưng cũng chưa bao giờ được lớn
Không thể cười
Nhưng cũng chưa bao giờ được khóc
Không thể bỏ chạy
Nhưng hai chân không thể đứng yên
Không thể hét lên
Nhưng cũng không được để yên những im lặng

Sẽ trôi mãi đi vấy bẩn đã in hằn
Một bàn tay ấm lan lấy em
Đưa qua bóng tối
Chạy thật nhanh, thật nhanh
Bóng tối phủ dày
chẳng thể đi vào trong em
bởi vì em không còn một mình nữa
Em đã đến được vùng của những bình minh
Mặt trời chính Đông có hào quang của cầu vồng bảy sắc

Một bụm đa mang gói vào những hành trang
Sẻ chia và bao bọc
Trên đoạn đường dài nghiêng nắng
Em rồi sẽ gặp những giữa trưa

09.04.20

Alphonse Osbert, The muse at sunrise (1857-1939)

[Thanh tẩy 4] Jacqueline của hư vô

Và Jacqueline, cô có thể nói gì đây
Cô gái nhỏ của chúng ta yêu dấu
Cơn say?
Xuất thần?
Rạng rỡ?
Tôi chẳng thể quên được cô
Vì cuộc đời đã tìm đến chúng ta
Theo hai cách khác nhau, nhưng rung cùng một nhịp
Ôi bất tận, ôi huy hoàng
Ôi những đêm chẳng mê và những ngày chẳng tỉnh
Ta đã bay lên và để mặc Chúa lòng lành
Tôi chẳng khóc cho cô và ta chẳng khóc cho nhau
Vì ta đều đã đến được điểm cuối của hành trình
đã gánh câu hỏi trên vai
và đến rìa vách đá
Chúng hoá thành đôi cánh của ta
Cô đã thấy vĩnh cửu, phải không
Như tôi đã thấy vô tận
Trong khoảnh khắc
Bầu trời và khoảng không
Cô đơn và tỉnh thức
Chẳng còn gì ngăn bước chân ta
Chẳng còn gì phải sợ
Đấy là nếu ngày mai ta còn thức giấc
Máu sẽ nở trên hoa hồng
Đường về phố sẽ bỗng dưng vắng lặng
Trong ta tình yêu, tình yêu
Ôi thiết tha hằng hà giả lập viễn ảnh
Thật ở đây, và chẳng thể ở đây
Tuyết giữa mùa hè
Chẳng bằng thêm một bước đoạn can cùng tuyệt
Tôi sẽ sống để tìm cô
Từ thăm thẳm lãng quên
Tôi sẽ đi mãi đi mãi cho đến khi không cần phải bay nữa
Ôi Louki, Louki
Ta phải sống cho phần người đã chết thay ta
(Và đây là một sự Mặc khải)

10.04.20

Bản đồ Paris cũ

[Thanh tẩy 5] Nguyên mẫu Prostitute

Hỡi ôi Jacqueline
Tôi kiệt sức bên những trang giấy tự chà đạp và bị chà đạp
Những muốn kéo cô ra khỏi muôn trùng mục rỗng
Nhưng chẳng biết tìm cô ở đâu giữa lớp tầng vỏ bọc
Những từ rỗng,
những câu trống
Chúng ta một lần nữa gặp nhau ở đó
Nhưng không thấy được thật nhau

Jacqueline thương nhớ
Tôi viết cho cô là như cho chính tôi
Nguyên mẫu Prostitute của Caroline Myss
Những kẻ vắt mình qua các đường biên
Dịu dàng và cộc cằn
Bàng quan và bí mật
Mỹ mạo vô hồn
Thân thể thấm đẫm khốn cùng cay nghiệt
Tôi chẳng than chẳng trách
Vì có gì để giữ giữa cuộc đời nếu là vô nghĩa
Đường về quẩn quanh
Giáo đường đổ nát
Giữa trưa không một bóng râm trú ẩn

Cô sẽ đi về đâu?
Cho tôi gửi vô vàn nước mắt
Chẳng thể thanh tẩy khi ta chẳng còn thể khóc
Nhưng người còn khóc sẽ khóc cho vô vàn bản thể bị bỏ lại
Cô hãy cứ đi
Nhưng xin gửi lại nỗi buồn
Xin ngàn thu sầu muộn
“Vào tháng Tám ta cần sát cánh bên nhau”

Alberto Giacometti, Carolina Sobre Fondo Blanco (1961)

[Thanh tẩy 6] Phục sinh

Đêm phục sinh
Chúa sống dậy từ mũi đinh trên thập tự cứu giá
Thánh linh thức tỉnh sau ngàn mũi tên thanh trừng
Đêm sang ngày
Con cũng đã thức
Đón bình minh
Quay lại về phía Mặt trời chính Đông gõ cửa
Chim hót lanh lanh
Gà gáy sáng
Cơn oải oằn
Đến cùng khải mặc

Tự gánh cây thánh giá lên đồi
Rồi tự đóng đinh mình tê tái
Giữa bóng đêm và trong ánh sáng
Nguyện cầu
Chờ tự hồi sinh mình trong tỉnh thức

Người mất ba ngày để chiến thắng sự chết
Nhưng con đi nửa đời để về được sự sống
Không thể đeo mặt nạ trần ai
Chống chếnh hai vai
nhọc nhằn nghiệp – mệnh
Vắt vẻo hai nẻo đường thiêng
Mùa phục sinh
Miên khắc phục sinh

Tắm nước thiêng rửa tội
Nung lửa thiêng sáng bừng
Đoá hoa hiến sinh nở đẫm trời đêm
Phán quyết đứng tên kẻ đã đi qua sinh mệnh

13.04.20

by Aaron Burden

[Thanh tẩy 7] Trinh nữ Vestal thành Roma

Những trinh nữ Vestal đeo voan trắng
Quy phục dưới chân thánh thần
Ba mươi năm tận hiến
Ngày qua ngày
Nơi thành Rôma tráng lệ
Bóng tối không ngơi giấc
Con mắt thần linh không ngủ quên

Ta đã tìm về trước khi bắt đầu
Thân thể nguyên sơ và linh hồn thanh sạch
Tiếng răn của đa thần không cho phép ngươi
dù một vệt vấy bẩn
Nghe lời sấm hãy biết lấy mình
Giữa trù phú phồn hoa
tách mình khỏi ái tục và nguyện thầm tri túc
Giữ lấy ngọn lửa thiêng,
hỡi những nữ tư tế bản nguyên của đức hạnh
Mỗi tháng Ba khải linh
Tái sinh cùng thánh lễ
Không phải bằng giáo hoá
Mà lấy đời mình làm chứng cho màu nhiệm

Và khi bắt đầu
Chúa sẽ tìm đến người trong lời gọi không thanh âm
Kẻ chứng nhân kia sau ngàn năm phụng sự
Hãy chờ khi chính mình vang lên lời đáp
Toàn vẹn, không nghi toan
Từ bỏ chính mình và trở thành tất cả
Huyền diệu phủ lên thanh thân
Ánh sáng trong suốt của địa đàng vĩnh cửu

14.04.20

Alessandro Marchesini, New Vestal Virgins (1664-1738)

[Thanh tẩy 8] Vòng lặp

Em đã đi đến quãng đường thứ tám
Vòng lặp của vĩnh cửu
Bước chân xác xơ qua những đêm trường của mỏi mệt
Đứng giữa hai dòng nước
Không nghe được câu trả lời
Thậm chí chẳng biết mình không có câu trả lời, hay khả thể
Mờ mịt bóng sáng
Quỳ gục trước thánh linh

Nỗi xúc động của tái sinh
Đun bỏng rát từng mạch nhựa dục thể
Đường còn xa không tỏ bến
Vắt kiệt từng giọt tri nhận tịch yên

Phải buông, phải buông
Lời răn của hoàn vũ
Về lại, không đi tới
Lời nguyền của hư vô

Xúc cạn một mồ ứa những âu lo
Đổ tràn thinh không
Đóng khung trong bể dâu chao nghiêng bất định
Nhân quả là trò tinh vi
Dòng chảy thời gian là huyễn hình ảo ảnh

Đứng giữa dòng sông của tuần hoàn
Tả bờ là trực giác phương Đông
Hữu ngạn là duy thực Plato thuần khiết
Thắp ba nén hương mặc niệm cho cái chết cháy không nhân dạng

16.04.20

by Ryan Stone

[Thanh tẩy 9] Tiễn đưa

Cuối cùng cũng đến lúc nói lời từ biệt
Thánh đường khép lại
Kèn thôi vang rền
Hãy dìu em đi nốt đoạn đường cuối
Cần một cú trượt dài
Để ra khỏi vòng lặp đã cũ

Cuối cùng cũng đến lúc có thể buồn
Sầu bi sầu thương sầu thảm
Sầu muôn nỗi cho những gì đã chết
Và đã mất
Trên đường đi ướt đẫm mưa
của những đêm mồ côi

Đôi mắt em lóng lánh sương
Rì rầm trên cây hồng xiêm đã già
tán cao toả rợp
Nhìn lên đường chân trời
Thấy rõ những nhấp nhô

Những cái cây nguy hiểm
Bản án đòi phải chặt đi
Những cái cây chẳng tội gì
Cũng không thoát khỏi vòng trừng nộ
Cỏ dại thì cứ mọc đầy
Đường về nhà vàng úa một giấc mơ

Xa lắm rồi chín nhành hồi ức
Tuột khỏi tay như nước chảy qua cầu
Ru êm, ru êm những đêm khói trắng
Những giấc nửa tỉnh, những giờ nửa mong
Ru xuôi, ru xuôi buồn cao chất núi
Thác đổ mưa đông, mòn đá gió mùa

21.04.20

Shawna Erback, Goodbye Is The Hardest Word (2012)

[Thanh tẩy 10] Làm điều đúng

Cuối cùng ngươi lại về đây
Bên bể Thánh ngậm ngùi nước mắt
Ba giọt máu đào
Tanh tưởi một tấm thân vấy bẩn

Đi hết thêm một đoạn hồng trần
Những điều đã xảy ra
Là những điều mãi mãi không bao giờ có thể tẩy sạch
Kí ức như những mảnh sắt nung
Khắc lên da thịt cháy bỏng
Lời nguyện cầu được thanh tẩy
Bốc hơi trong ảo vọng cơn yếu hèn

Ngươi đã nghe thấy rồi
Lời răn nặng nề như lời phán
Cho dù ngươi chưa thể biết đúng sai
Nhưng khi ngươi ngừng trăn trở, ngừng mưu sự điều đúng
Là ngươi đã bắt đầu sai
Và kẻ sai muôn kiếp sao thoát được đền tội
Lưới trời lồng lộng
Mà vĩnh viễn không thoát được gông cùm
Hãy nghĩ về Địa ngục giữa ban ngày
Nơi không ai quay đầu nghe tiếng thét thảm khốc của ngươi

Và từ sâu thẳm ngươi đã có câu trả lời
Ngươi luôn biết câu trả lời cần nhất
Vậy hãy thực thi bản án của mình
Quay về đối diện với bóng tối ấy
Lũ thân thuộc luôn dõi theo ngươi
Quay về đó một mình
Một mình
Không để chúng đi vào trong
Nhưng đừng bao giờ chạy trốn

08.05.20

by Jez Timms

[Thanh tẩy 11] Ranh giới

Sinh ra ở một lưng chừng
Cuộc đời là cuộc trượt
giữa những ranh giới
Thiên mệnh ghi tên chẳng chốn chẳng nơi
Nhìn các mảnh ghép ở đa chiều của nó
Và dành phần lớn đời nọ
tìm đặt chúng vào đúng ô
Xoay trở, nhưng không khuôn ép
Thế nào là vừa vặn
Nếu không thể chấp nhận vẹn toàn

Còn tơ vương
nhiều mối dây duyên nợ
Để chưa đi về một miền khác
Còn ảo vọng
lý tưởng chưa thành hình
Vầng trăng phủ màn thưa tri nhận

Không còn sợ sống
Nhưng vẫn ngày đêm giằng co với đời
Vật giới – Sinh giới – Nhân giới
Khắc khoải ranh giới không thể trượt qua

Chính trong nỗi giằng co đó
Một Linh giới thứ tư
Trên tả hữu dòng sông sinh mệnh?
Chịu đắm nước để qua sông
Nín cơn thở của hiện hữu
Để đến được bờ bên kia

Khát khao một vượt thoát
Thinh không nơi lục quan vô dụng
Bay lên
Cơn sống lập lờ là một đặc ân
Án lệnh bơ vơ là khởi nguồn một tự do khác
Để bay lượn
Nhìn những thế giới chỉ qua những tấm màn thưa
Mỗi lần vén lên là tình cờ một cú chạm để đời

Đoạn tuyệt là một ảo tưởng?
Nhưng mỗi vượt thoát đều có thể chỉ là một đếm ngược thời gian

10.05.20

Alfred Guillou, Goodbye (1892)

Nỗi buồn như thể giọt sương
Ngưng trong bất toàn
Vì sao em buồn
Phải là điều gì thiếu thốn
Điều gì trống vắng trong em
Lẽ em thật cần
Lời em thật muốn
Em vẫn không vui được với hiện tồn

Cơn nóng đầu hè
Làn mưa được báo trước
Hay tiếng thành phố nghe như tiếng mưa?
Chờ mưa như chờ gột rửa
Cơn thánh thót
Cơn đồng điệu

Đã đến nửa chừng xuân, em có thấu?
Ngày buồn nhất đâu phải những ngày mưa

Tạ ơn nỗi buồn chẳng bao giờ nói lời từ biệt
Bước sang đàn bà bằng một thoát thai
Em sẽ yêu bằng cách khác
Đứng bên kia cầu nhìn lại
Một vệt mộng vàng của những thở dài tiếc thương
Thi ca đã chết cùng hồn mơ cổ điển và thiêng liêng
Em chỉ còn những vần thơ gãy
Hồi cố một thuở xanh giòn

Sống cùng nỗi buồn
Mơ cùng tuyệt vọng
Đời em là những nghịch lý trong an hoà
Không thống nhất mâu thuẫn
Mà dung chứa tất thảy
Em đủ chăng chân thật
ôm lấy mình
Nghe sương rơi đẫm lá biếc nửa chừng xuân

Nỗi buồn nhẹ tênh
Trong cơn ứa nước
Thà ôm thêm một bể buồn
Để chảy ra loang mãi
thành đại dương

22.05.20

thanh tẩy 8
Claude Monet, Water Lilies (1906)